.
  Bâng khuâng hoa trắng
 
14/9/2014

Chiu nay, không như mi chiu. Nng hng vàng. Cây lá lao xao. Bà con trong xóm rn ràng kéo nhau ra ngõ. H tm năm, tm ba bàn tán v Đm và chiếc xe sp được đem ra chy th.

Đm m côi m t năm lên mười. Đ có người chăm sóc con, ba Đm đã đi thêm bước na. Nhưng, bà m kế ca anh li th hin đúng vi câu: ”My đi bánh đúc có xương, my đi m gh mà thương con chng”. Không ngày nào láng ging không nghe nhng câu mng nhiếc ca bà dành cho Đm hoc tiếng khóc tc tưởi ca anh. Bà m gh có trăm nghìn lý do đ đánh đp con chng. Ba Đm chc biết nhưng ông làm ngơ. Đ mc con héo ht, Đm tr nên lm lì, ít nói. Anh thường lén ra sau vườn bưởi nhà tôi ngi khóc. Lúc đó, tôi còn bé nhưng đã biết cm thương người bn xu s. Tôi nép sau mt gc cây trm nhìn anh gc đu vào đôi tay nc n. Hoa bưởi rc lưa thưa trên mái tóc và ri đy hương hoa quanh ch anh ngi. Ch cơn ut nghn qua đi, tôi mang đến cho anh vài mu bánh. Đm va nhai ngu nghiến va hi: Có phi m Bng Lăng làm bánh ny không?”. Tôi gt đu xác nhn. Đm li khóc. Anh than th: “M côi cha, ăn cơm vi cá, m côi m, lót lá mà nm!”.

Tôi mun cãi: “Còn cha gót đ như son. Đến khi cha chết, gót con đen sì! Cha hay m mt đu kh”. Nhưng tôi kp nén. Tôi không mun làm bun lòng anh vì cái kh ca tôi. Cha tôi qua đi t khi tôi mi được sáu tui. M tôi phi chu biết bao đng cay khi sng chung vi bên chng. May là ông ngoi tôi năn n, ôi, xin rước m con tôi v. T đó, m đ kh hơn nhưng cũng không tránh được vt v. Hết công vic đng áng, đến chăm lo vườn tược ri lo cho ông ngoi và tôi. Bao nhiêu là vic! Có ln Đm hi: ”Sao m Bng Lăng không ly chng khác?”. Tôi cũng không biết vì sao. V hi m. Bà ôm tôi vào lòng, mt ngân ngn nước: ”Con ơi, con không nghe người ta bo sao? Tri mưa bong bóng php phng, m đi ly chng, con vi ai?”. Tôi đã ngc nghếch cãi li:” Con vi ngoi”. Cc nh vào đu tôi, m nói: “Cái con ny, sao c xúi m ly chng hoài vy h? Con không cn m na h?”. Tôi ôm chm ly m: “Không, con yêu m lm nhưng nếu m mun có chng thì c có, m nhé!”. M phì cười: “, con không s dượng gh sao? Chưa chc người ta yêu quí con. Con còn bé, làm sao hiu được”.

Tôi l m nhn ra cái kh trong tiếng “gh” đi kèm theo ch “dượng”. Biết đâu, lúc đó tôi cũng chy đi tìm mt gc bưởi và ngi khóc dưới hoa. Tôi hết dám nhc m ly chng và cm thy an vui, hnh phúc bên m.

Trong khi Đm ngày mt kh hơn. Người m kế có thai ri sanh khó. Đa bé va lt lòng m đã tt th. Tưởng bà s yêu quí Đm. Nào ng, bà ngày càng thích hành h anh hơn. Tan hc v, Đm phi đi chăn trâu. Anh dt trâu vượt qua my đám rung, đến tn mt đng c bao la bìa làng. Tri nhá nhem ti mi quay v. Thc ăn mang theo ch có nm cơm nho nh vi ít mui mè. Nghe tôi k, m ti nghip, bo tôi dúi cho anh vài c khoai lang hay chui nu lúc anh cưỡi trâu ngang nhà. Có khi c quá, tôi xúi anh: “C dt trâu ra sau đình làng. đó, c mc dày đc. Min trâu ăn no thì thôi, đi làm chi xa d vy? Đng thèm nghe li bà ta!”. Đm cười bun: “Đm cũng thích đi xa như vy, đó , d th hơn !”.

Khó khăn thế mà Đm vn hc gii như thường. Bài nào anh cũng thuc nên được thy và bè bn yêu quí. Có ai bo: “Ti nghip!”. Đm li chi: “Tht ra, tôi cũng chng kh tí nào. Phi chăn trâu thì mang theo v, lúc nó ăn c thì mình hc”.

Không biết ai mách lo mà m dì gh ra tay đc ác. Bà ta tu thêm con trâu na ri bo anh chăn luôn mt th. Thy Đm dt trâu ngang nhà, lúng ta lúng túng vi hai con trâu ln gp my ln Đm, ông tôi ra thành li: “Ti nghip thng nh. Đúng là gái đc không con mà!”. Hôm đó, chng biết vì mãi lo hc bài hay vì con trâu l chưa quen ch nên nó dùng sng chém mt nhát vào bng Đm. Máu ra lênh láng, anh bt tnh ti ch. May sao nh my đa mc đng khác nhìn thy. Chúng hô hoán, nhng người gn đó chy ti đưa anh đi cp cu.

Sau ln b nn, suýt chết, dường như tri r lòng thương anh. B Đm đã hi tâm, tnh trí. Ông nhn ra thiếu sót ca mình v cái bn phn làm cha. Ông đã vô tình đy Đm vào đường cùng và hoàn cnh gia đình thêm bế tc. Ông dt Đm lên tnh hc ngh th đng. Anh ri xa sách v, cm ly cây búa và cái m hàn t do y.

Thi gian thm lng trôi qua. Xuân đến ri đi bao lượt. Hoa bưởi vườn nhà tôi bao ln rc trng mnh sân con, hương đưa ngt lng. Ch anh ngi hc bài ngày xưa, bây gi vng ngt. Thi thong, tôi ra đó ngi hc bài. Ch nghĩa chng làm sao lt vào trí nh mà m k nim bun bã y t bao gi đã len vào kí c, bt tôi mãi nghĩ v anh.

Tôi đã ln dn cùng vi nhng đi thay ca quê hương. Cánh đng c bt ngàn ngày nào anh dong trâu tìm đến bây gi là trung tâm ca th trn. Mt bnh vin, vài cơ quan, năm by ca hàng và mt mái trường mà tôi đang công tác đó. Nó cũng đng cùng mt dãy. Ngày ngày, tôi đi v gia hai hàng me rp mát, trong cái nhn nho, tt bt ca mt khu ph đông người như k mng du, chng có chút quan h đến s tiến b ca loài người. Tôi âm thm sng vi nhng ước mơ nh bé. Nhưng, nó cũng bay vt khi tm tay vi ca tôi.

Khi anh lành ngh tr li làng quê, ba anh mt. Trước khi chết, ông cm ly tay anh khn khiết, yêu cu, gi gm người v kế và đa con nh. Đa em gái xinh đp nhưng ng ngn, ng nghch. Cô bé đi, đng và ln bình thường nhưng chng biết suy nghĩ như bao k khác. T như trong mái tóc dài, mượt mà kia là mt cái hp rng. Hoc gi là mt b óc trng bt. Nó ch có th làm cho em gái anh biết nâng bát cơm, há ming nhai và nut đ ri ln dn. Hay nói cách khác, cô bé sng đi thc vt qua dáng dp mt con người. Đm yêu quí em gái anh vô cùng. Git máu ca cha và người m kế ca anh đã t hình khi anh ri làng mc đ hc ngh. Đa em như mt mm xanh mun màng và bt hnh. Cô em gái vô hn đã xóa dn ranh gii lnh lùng, xa cách ca người m gh vi đa con chng. S tàn đc ca bà như đã phai tàn trong anh. Bây gi, tng phút tng giây, anh ti nghip bà m già nua, héo ht, kh đau vì con, vì nhng khiếm khuyết mà con gái bà phi gánh chu. Hn bà đang chết dn mòn trong ni ân hn không b bến. “Gieo gió thì gt bão”. Đêm nào bà cũng gõ mõ, tng kinh. Rm nào bà cũng đi l pht my ngôi chùa trong th trn. Bà sám hi. Có l đã mun nên con gái bà c mãi sng hn nhiên như cây c. Mc cho nước mt người m tuôn rơi, mc cho bao nhiêu tin bc, công sc lao đng ca anh đ ra đ chy cha cho bé. Nó vn mê mê mui mui.

Cũng như tôi, anh sng như người nm mơ chi dy hot đng. Ngày ngày, anh gò, un, sa cha nhng mnh thiếc, nhôm vô tri thành vt dng. Anh làm cho nhng chiếc xe b hng tr nên hu ích. Và, gn đây, anh góp nht t nhng vt dng, ph tùng xe hơi phế thi ca người ta b li, anh lp ráp, biến chúng thành mt chiếc xe bn bánh, có đu máy ô tô. Dáng dp cũng không khác nhng chiếc xe cùng loi. Tuy toàn là đ cũ nhưng điu đáng nói là nó được hình thành t bàn tay lao đng và b óc sáng to ca anh.

Hôm nay anh đem ra chy th. Người làng xem đó là mt kỳ công. H ch đi tiếng máy n và nhng vòng bánh lăn đu. M tôi cũng ra ngõ. Bà c kéo chiếc khăn lên lau mt. M tôi thương anh m côi và m hiu tôi hơn ai hết. M thường bo:” M gi vườn bưởi này cho con. Mai này ly chng, có nơi trng trt”. Ri khi anh quay v, m xưởng sa xe, tiếng đp thùng thiếc long xong, ánh la hàn lp lòe ngày đêm không ngh. Có người đến hi mua đt, m không bán và bo tôi:”Vườn bưởi này cha biết bao k nim vui bun ca con mà. Quá kh dù ra sao, vn đp!”. Chng biết m gi đến bao gi. Tôi vn mt mình đi v lng l. Còn anh, mãi mê on vai bn phn.

Tiếng máy n xình xch vang lên. Tiếng cười ca lũ tr làng giòn tan trong chiu quê yên . Chiếc xe lao đi, qung khói đen ngòm bay ngược ra sau. Người m kế nhìn theo, hn h. Đa em gái ng nghch bng v tay cười. Còn tôi, ln ra sau vườn bưởi nhà mình. Tôi tìm gc bưởi ngày xưa, ngi xung, úp mt vào đôi tay. Cây đã già ci, không tr nhiu hoa đ ri hương theo gió. Quanh tôi, rêu xanh bc mùi ngai ngái. Và, mơ ước ca tôi xám mt màu m đm.

Tranh ca danh ha Đ DUY TUN

(VTN. St) ( VTN St)

 
 
  Số lượt người đọc kể từ 1 July 2013: 693359 visitors (2230702 hits) on this page!  
 
This website was created for free with Own-Free-Website.com. Would you also like to have your own website?
Sign up for free