.
  Chuyện kể của những người cao niên
 
24/12/2013


 

 

 

 


Chuyên gia Phạm Thanh Khâm

 

 

Mười lăm mùa thu lặng lẽ trôi, tôi vừa trở lại vùng thung lũng nắng ấm San Jose lần 2 để tham dự ngày họp bạn kỷ niệm 10 năm thành lập www.ninh-hoa.com và phát hành Đặc San số 4 “Quê Hương Tình Yêu Kỹ Niệm”. Nhiều tác giả đã viết chi tiết hơn về ngày họp bạn 6/10/2012, tôi chỉ ghi lại vội vàng những việc bên lề xãy ra cho tôi trong chuyến đi này để các bạn đọc giải trí cho vui.

Trong khi ban tổ chức âm thầm chuẩn bị ráo riết cho ngày họp bạn tại San Jose, tôi bận rộn công việc nhà ở Houston, chính xác hơn là vừa giúp bà xã của tôi điều hành việc buôn bán tại một strip center, vừa làm công việc đưa rước hai đứa cháu ngọai, vừa giúp hai đứa con gái theo gương mẹ điều hành mấy cái cơ sở làm ăn nhỏ. Mỗi ngày tôi lái xe chạy lòng vòng ngoài phố nhiều hơn ở nhà cho những việc không tên này để trở thành biệt danh dí dỏm làm nghề dân biểu !

Anh Lê Văn Ngô email cho tôi nói rằng kỳ họp bạn này có nhiều người Ninh-Hòa quen biết bà xã của tôi từ ngày nhỏ đến tham dự. Bà xã của tôi thích quá, tính tới tính lui chỉ một người đi được mà thôi. Bà xã quyết định cử tôi đi thay. Đứa con rể đưa tôi đi phi trường sáng ngày 5/10/2012. Với cái e-ticket, tôi lên tàu. ngồi ghế giữa hai bên hai bà hành khách mập ơi là mập. Không những bị kẹp chính giữa, với đôi chưn dài của người cao 1.8m, tôi tự sắp xếp thế ngồi để hai cái đầu gối có chỗ nhúc nhích, lại phải cẩn thận tắt cái vòi gió phía trên đầu tránh hơi lạnh thổi xuống. Tôi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Dễ gì một người làm “dân biểu” như tôi có dịp nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng hai cái vòi gió cùa hai bà hành khách mập tiếp tục thổi. Đây là đầu mối cho câu chuyện kế tiếp. 

Nhà của anh Chị Lê Văn Ngô rộng thênh thang sau khi con kiến có gia đình riêng và nhà ở riêng. Anh Chị mời tôi về nhà ở thay vì ngủ ở khách sạn như trước đây mỗi khi tôi đi xa nhà. Biết anh chị bề bộn công việc chuẩn bị ngày hội ngộ. Anh cũng còn công việc đưa rước các cháu nhỏ chạy lòng vòng cả trăm miles mỗi ngày. Vậy mà anh còn hỏi tôi cho biết giờ đến để đi phi trường đón tôi. Tôi viết email cám ơn lời mời với nội dung hàng hai. Tôi nói tôi đã liên lạc thuê xe ở phi trường, sau đó sẽ chạy loanh quanh ở San Jose. Nếu đến trước 6 giờ chiều thì tôi lái thẳng đến nhà anh chị, nếu đến sau 6 giờ thì tôi không đến để anh chị nghỉ ngơi còn có sức khoẻ tiếp bạn ở nhà hàng ngày hôm sau. Tôi đến San Jose lúc 4 giờ chiều và lái xe thẳng đến trước nhà anh chị Ngô. Tôi gọi anh từ cell phone của tôi. Anh hỏi tôi ở đâu. Tôi nói mở cửa ra thì thấy. Vừa bước vào nhà chưa kịp ngồi thì anh Chị Thành-Giỏi, anh Chị Thành-Chất lái xe đến. Mọi người chào hỏi tay bắt mặt mừng.

Vừa hàn huyên vài ba câu, đột nhiên giọng nói của tôi càng lúc càng khàn khàn. Té ra hai bà hành khách mập trên tàu để các vòi gió lạnh làm tôi sắp bị tắt tiếng. Chị Ngô nói không sao cả, đã có thần dược đến từ hủ nước chanh muối ngâm 7 năm nay đang để trên tủ lạnh. Chị Chất nhanh tay lấy ra làm cho tôi một ly. Và Chị Chất không cho ai bắt tôi phải nói chuyện. Tôi được ngồi im chỉ cười và nghe mọi người bàn thảo công việc chuẩn bị. Thực là một khung cảnh đầm ấm. Tôi ra xe mang tất cả hành lý của tôi vào phòng dành sẵn cho tôi ở trên lầu. Tôi đã check-in vào khách sạn 5 sao. Một giờ sau giọng nói của tôi bắt đầu có dấu hiệu bình thường. Tội nói đùa với anh chị Ngô là mọi người đã tất bật chuẩn bị xong mọi việc, tôi trở thành con ruồi của La Fontaine ngồi đọc quyển Đặc San số 4 từ nhà in PAPYRUS của cô Trâm Anh.

Quyển Đặc San số 4 quá đẹp từ hình thức đến nội dung. Các bạn cùng tôi phải hãnh diện có quyển này cầm trên tay vì nó chuyên chở tâm tình của người xứ Ninh. Và tôi đã nhắc lại trong giây phút được Anh Thành mời tôi lên đứng chung với năm vị Thầy đã từng dạy tại các trường ở Ninh Hòa là tôi muốn đến San Jose kỳ này cũng chỉ vi động lực đến từ cụm từ Quê Hương Tình Yêu Kỷ Niệm. Để được có những giờ phút hạnh phúc hôm nay, các bạn và tôi đã biết công sức của ai rồi. Trong khi Anh chị Thành-Giõi trao tặng quà lưu niệm cho Cô Trâm Anh và phu quân, tôi giơ cao tay từ bàn ngồi ở dưới được người điều khiển chương trình cho tôi hai phút nói về Cô Trâm Anh. Tất cả các sửa sai lỗi lầm chính tả trong bài viết của nhiều tác giả và của tôi đều do Cô Trâm Anh và Anh Thành làm việc hằng đêm qua điện thọai. Tôi nói cụ thể về hai bài viết của tôi, so với bài viết còn giữ trong files của tôi với bản đã in ra, tôi thấy biết bao lầm lẫn trong ngữ vựng : chữ thì có g chữ thì thiếu g, thay vì chữ chót cần c thành chữ t, có chữ cần ô có chữ thiếu ô, dấu hỏi dấu ngã viết lẫn lộn tùm lum. Lãnh làm công việc tổ chức kỳ hội ngộ này Cô Trâm Anh đã ốm mất hai pounds, thưa các bạn.


 

Các phó nhòm và máy quay phim của Anh Thành sẽ cho các bạn thấy hình ảnh của buổi hội ngộ. . Phần tôi không làm được gì cả ngoại trừ việc Anh Ngô bảo con ruồi La Fontaine có thể treo tấm bích chương vì nhà hàng không có sẵn cái thang nào. Không có bạn nào bắc ghế vói tới hai đầu giây. Tôi đã hoàn tất công việc thoải mái như các bạn thấy trong ãnh minh họa dưới đây !

 Con ruồi La Fontaine đang kể công treo được tấm bích chương ngay hàng thẳng lối

Tiệc nào rồi cũng tàn. Sau khi mọi người chụp ảnh lưu niệm, bịn rịn chia tay, tất cả thành viên trong ban tổ chức phải ngồi lại ăn uống vì người nào cũng đói meo do mải lo công việc suốt buổi hội ngộ. Phần tôi đã no nê trong bữa ăn chính để nghe và vỗ tay tán thưởng những màn trình diễn văn nghệ. Nếu có ai nói không hay thì tôi nói người đó cần mang hearing aid ! Còn nữa, Anh Chị Thành-Giỏi lo là bữa ăn trễ này chưa đủ no nên mời đi ăn buổi tối cùng ngày. Hơn hai phần ba thực khách đều thử món danh tiếng của nhà hàng : Hủ tiếu Sa Đéc. Bà xã của tôi từ Houston gọi điện thoại cho tôi tỏ lòng hâm mộ ban tổ chức, tình nguyện trang trải cho một bữa tiệc lớn khác. My Dear, the time is up. Tất cả ngồi lại hàn huyên đến khi nhà hàng đóng cửa. Chúng tôi chia tay nói lời “So long”. Ở sân parking lot của nhà hàng chúng tôi còn nói vói lời “Good Night”. Không gian lành lạnh của mùa thu San Jose đã cho tôi cảm nhận nìềm hạnh phúc trong ngày hội ngộ.

Sáng hôm sau tôi thu xếp hành trang cho vào xe, chuẩn bị check-out khách sạn 5 sao để trở về Houston. Chị Ngô điện thoại anh chị Đinh Bá Hồ và Lữ Thanh Cư để tôi đến chào từ giã. Cả hai ngạc nhiên tưởng đâu tôi còn ở hai ngày nữa mới về. Khi chụp ảnh lưu niệm với anh chị trong bữa tiệc tôi quên nói thời gian lưu lại San Jose chỉ có hai đêm một ngày rưỡi. Hai nhà của hai anh chị ở sát nhau, chỉ cần bước qua hàng rào. Vào nhà, anh chị vui vẻ kể hết chuyện này đến chuyện kia. Khi hỏi tôi đang làm gì ở Houston, tôi nói làm dân biểu. Anh cười đắc ý. Anh nói cũng đang làm nghề dân biểu. Anh tính buông nốt nghề này và anh khuyên tôi phải tim cách buông gánh từ nhiệm chức vụ dân biểu, bảo bà xã của tôi bán hết businesses như anh chị đã có kinh nghiệm thực hiện trước đây để còn ngày tháng rong chơi. Anh Ngô còn gợi ý thôi làm nghề dân biểu có thể trở thành nhà tu hành. Chúng tôi có nhiều tràng cười thoải mái. Tất cả chúng tôi chụp thêm mấy tấm ảnh lưu. niệm trước sân nhà của Anh Chị Đinh Bá Hồ- Lữ Thanh Cư.

Tôi bắt tay từ giã bốn người và không quên cám ơn nữ chủ nhân khách sạn 5 sao. Chị Lữ Thanh Cư nhắc tôi cám ơn Ông chủ khách sạn Lê Văn Ngô. Tôi lên xe lao vút vào exit trước khi nhập vào xa lộ 101, tôi còn thấy các cánh tay vẫy chào tiễn đưa qua kính chiếu hậu của chiếc xe. Ngày vui qua mau….

Viết trên chuyến bay trở lại Houston ngày 7/10/2012

Phạm Thanh Khâm

     

 


 
  Số lượt người đọc kể từ 1 July 2013: 630228 visitors (2116185 hits) on this page!  
 
This website was created for free with Own-Free-Website.com. Would you also like to have your own website?
Sign up for free