12/12/2013
Phần 3
Bây giờ là chuyện giữa năm. Chuyện đi ăn chực vẫn còn dài dài. Lần nóng hổi mới nhất đã xẩy ra trong tháng Bảy năm này, vào dịp ĐHNLSBD kỳ hai tại San Diego. Tôi theo phái đoàn quan khách đi dự Đại Hội, phát xuất từ San Jose. Đoàn gồm anh chị ĐTL và HTH ở San Jose, anh chị VTĐ từ Canada xuống, Cô Vàng từ Hawaii sang, cô Nữ đến từ Úc và tôi - ở San Jose. Chưa bao giờ nhóm quần hùng tứ phương hội tựu về cùng một nơi một lúc đông đủ và vui như Tết như vậy. Chúng tôi mướn xe van lớn, anh Lung cầm lái phát xuất từ San Jose trực chỉ xuống phía nam Cali. Dọc đường gió bụi, anh VTĐ trỗ tài xuất chúng cho cả nhóm ăn chực với khách đi chung đường tại Rest Area. Chẳng là xe vừa ngừng tại trạm nghỉ để xả hơi, mọi người lật đật đi làm công việc vệ sinh cần thiết sau khi để mấy ổ bánh mì lên bàn. Anh Đức ra sau, đến nơi thấy không còn ai ở đó bèn đứng trông chừng kẻo có ai cầm nhầm thì đói cả lũ. Không ngờ vì anh Đức đứng hơi xa và đang thả hồn theo mây gió ra vẻ như lơ là với công tác nên họ không thấy. Hoặc trông dáng vẻ anh chẳng giống ông đô vật đồ sộ để có thể nhá hết một lúc 5, 7 ổ bánh mì nên có người tưởng là của nhóm họ và đã cầm nhầm thật. Số là, khi đó cũng có một chiếc xe khác trờ tới, họ đông người, thức ăn nhiều lủ khủ mang vào và chất đại lên bàn của chúng tôi. Một người trong bọn họ cầm lên ổ bánh mì của tụi này và mở ra định ăn. Bỗng trong đám có một phụ nữ chợt phát giác ra không phải bánh mì của họ mang theo, thế là họ dời tất cả thức ăn sang bàn kế cạnh. Lúc này người phụ nữ ấy mới phát giác ra anh Đức nãy giờ vẫn đứng im lìm, lặng thinh, không phản ứng, không đính chánh đòi lại chủ quyền của mấy ổ bánh mì. Chị bèn cất tiếng hỏi: “Phải bánh mì của anh không? Chúng tôi xin lỗi vì đã lấy nhầm.” Mãi đến bây giờ, (mà hình như có âm mưu dự tính ngay từ lúc đầu hay sao đó), anh Đức mới cất giọng ai oán trả lời: “Phải, nhưng mấy ổ bánh mì của tôi coi khiêm nhường quá so với thức ăn hết sức hấp dẫn và dồi dào của chị. Hay là chị cho tụi tôi… hùn chung nhe?” (Chà, hùn kiểu này đối phương từ thua tới lỗ thôi). Rồi anh lân la làm quen tới tấp, nhìn đồng hương xứ Bình và được hàng xóm mời ăn cơm, xôi mặn, chè đậu, lại thân tặng thêm quà bánh và trái cây cho tụi này mang theo đường để ăn. Thật là tuyệt chiêu. Tôi phục tài anh Đức sát đất. Xin chào thua. Mà hình như anh thuộc bài bản này từ đời kiếp nào hay sao ấy mà áp dụng thật nhuần nhuyễn vậy đó. Cái kỹ thuật này nhất định tôi phải ráng nhớ học lấy để xử dụng về sau.
Vậy rồi nhóm lang thang này cứ tiếp tục ăn chực dài suốt dọc đường. Tối đó chúng tôi trấp vào nhà chị Hương - vợ anh Đạo - ngủ nhờ để sáng sớm hôm sau mới xuống San Diego. Anh Đạo là dân NLSBL và vừa mới qua đời trong sự đau đớn, thương yêu, luyến tiếc của người thân và tất cả bằng hữu. Tôi không quen biết anh Đạo, nhưng thường nghe nói về anh thật nhiều và đã cảm phục, quý mến anh vô cùng qua tình sâu nghĩa nặng mà anh luôn dành cho tất cả bạn bè, đồng môn. Chúng tôi đã đi viếng mộ anh trong sự xúc động bồi hồi, đã gửi đến anh bó hoa đẹp như tình bạn muôn thuở của anh và thắp nén hương thơm tưởng nhớ tấm chân tình và tấm lòng rộng rãi anh đã cư xử với mọi người. Mặc dù đang có đại tang nhưng chị Hương vẫn tiếp rước chúng tôi hết sức nhiệt tình, hậu hĩ và chu đáo với tất cả sự ân cần, vui vẻ của một gia chủ rộng rãi, tốt bụng. Chị dời cả chuyến đi cắm trại với con cái để ở nhà tiếp rước chúng tôi và tổ chức buổi họp mặt bỏ túi với nhóm bạn bè NLSBL tại đây. Cùng tiếp tay với chị Hương có chị Kim Anh – thân hữu của NLSBL – đã đến đây ngủ qua đêm để phụ nấu nướng, đãi đằng mọi người. Thật sự chị Hương chỉ là dâu mà cái tình liên hệ NLS trong chị thật đậm đà và cao quý y như tất cả thần dân NLSBL vậy. Chị làm tôi hết sức cảm động và có lẽ nhớ đời hương vị món bún bò Huế mà chị và chị Kim Anh đã nấu cho ăn tối hôm đó. Sang Mỹ trên 30 năm, lần đầu tiên tôi mới được thưởng thức món búng bò Huế nguyên thủy, không pha chế sai lệch như trong các nhà hàng bây giờ. Tôi ăn tối hôm đó rồi, mà sáng hôm sau vẫn còn làm mặt dày xin ăn thêm bún bò Huế lần nữa mặc dù đã ăn dĩa sôi đậu phọng mềm dẻo, thơm lừng do chị Kim Anh đã đặt nồi nấu từ nửa khuya trước khi đi ngủ. Phải chi chị Hương và Kim Anh ở gần San Jose chắc tôi cứ vác mặt mo đến xin ăn chực bún bò Huế của chị đều đều.
Ăn bún bò Huế tại nhà chị Hương ở LA
Xuống đến San Diego, sau đại hội thì nhóm chúng tôi vẫn tiếp tục theo chủ nghĩa thời cơ, không bỏ qua bất cứ dịp nào có thể được ăn chực.
Ở đời hễ có vay thì có trả. Mà trả cho người khác mới éo le chứ. Thật vậy. Nhiều lần tôi bất ngờ gặp “khách không mời mà tới” cũng chới với, giật mình hồi hộp và lo lắng sốt vó vì sợ thiếu thức ăn. Thế rồi nghĩ lại tội mình xưa nay nặng như núi, dài như sông nên phải ráng mà đền tội chứ than van gì. Nhưng được cái bù lại là “khách không mời mà tới” thường là những nhân vật rất đặc biệt, dễ mến, có tài hoặc có cá tính riêng mà sau khi khách về rồi mình cảm thấy thật vui lòng và hân hạnh được làm quen với họ.
Đại để như hôm phái đoàn tựu về đây trước khi đi San Diego, tôi mời tất cả xuống nhà dùng cơm trưa sơ sài. Toàn quen thân cả, vả lại tài nấu nướng của tôi lúc nào cũng đứng hạng bét nên tôi có gì đãi đó, không cầu kỳ, không cao lương mỹ vị. Dè đâu hôm đó có 2 người khách lạ. Thật sự hôm đó tôi vô cùng bối rối khi được giới thiệu với anh Phạm văn Hùng đang ở SJ và cô Bùi thị Lợi - dân NLSBL – đến từ VN. Tôi lo lắng thức ăn quá đạm bạc để đãi đằng khách mới và nhất là người từ VN sang. Anh Hùng thì tôi hoàn toàn không quen biết. Nhưng anh dễ mến, khôi hài ý nhị. Trên bàn ăn có cả món mặn lẫn món chay. Anh cười ngạo tôi tiên tục đề huề. Cũng là một cách gỡ rối cho tôi đỡ ngượng. Riêng cô Lợi, tôi không quen nhưng biết nhiều qua những bài phóng sự thật đặc sắc và đầy hấp dẫn của cô trên trang NLBL. Cô viết đã hay mà người thì giản dị, đơn sơ, tánh tình thật dễ thương, ngầm chứa bên trong là cả một tâm hồn rất thừa chiều sâu. Mến phục văn tài của cô, rồi gặp được người thật càng thấy cô đáng quý hơn nữa. Được quen biết cô tôi thấy mình có số may quá đi thôi. Tôi nghiệm thấy rằng những “khách không mời mà tới” của tôi đều là những người rất đáng nên mời, rất đáng để mình làm quen, làm thân. Ngoài việc hoan hỉ vì có cơ may kết bạn, đó cũng là dịp để tôi trả nợ miệng đã vay lâu nay vậy. Luận người rồi xét lại thân phận mình, bỗng hết hồn. Băn khoăn lo lắng vì không biết mình có từng được xem như là một người khách “không mời mà tới” dễ thương không? Có được chủ nhà dành cho tí tẹo cảm tình nào không? Chắc là cứ phải thấp thỏm, phập phồng, hoang mang cho tới lần đi ăn chực kế tiếp để “find out”.
Thiệt tình mà nói, kể lể thành tích đi ăn chực thì chẳng có gì là vẻ vang cả. Nhưng sở dĩ có được những cơ hội như vậy là nhờ số tôi may mắn đã lọt vào gia đình Đại Học Nông Nghiệp Cần Thơ (K1), rồi đi lang thang nhập vào gia đình NLSBD và lân la làm quen với NLSBL. Tóm lại tôi xem mình tốt số nên lạc vào một đại gia đình NLS mà mọi thành viên đều cư xử với nhau qua tình nghĩa thầy trò, huynh đệ, bè bạn rất mực tương kính, quý mến và chân thật. Những tấm chân tình, sự thân ái và lòng nhân hậu này là món quà vô giá. Xin cám ơn tất cả đã cho tôi hạnh phúc này. Thì là… cao số mới được vậy đó mà.
Nguyễn Thị Thu