26/10/2014
108-109
Đường vào rừng thì vắng vẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe mô tô, xe cải tiến chạy ngang, xa xa lại có những vuông rẫy phía dưới lũng sâu, làm cho bức tranh thiên nhiên thêm phần sinh động. Nhiều lúc chúng tôi phải dừng lại trước cái đẹp của triền đồi nắng dội. Nhờ trời mát lạnh nên cái nắng nghiêng không làm chúng tôi mệt nhọc, mà chỉ tăng thêm chất lượng trên những ảnh chụp hôm nay. Tội nghiệp anh A. đã trên 70, nên có lúc cũng cần …nghĩ mệt, nhờ chai nước nhỏ nên không phải sớm chấm dứt chuyến trekking. Có lẽ cũng nhận ra điều đó, nên sau 1 con dốc, cô bé Sandra dẫn chúng tôi vào một khu đồi mà từ đây, mọi người có thể nhìn bao quát cái khoảng mênh mông chập chùng phía trước, cùng nhau chụp ảnh để kỹ niệm ngày gặp gỡ và ghi dấu nơi chốn đáng nhớ này.
He he, mới trekking có …chưa đầy 2 giờ mà coi bộ oãi rồi!
Vẫn còn thích thú trước đại ngàn, chúng tôi chưa muốn phải dừng chân, nên cuộc hành trình cứ…từ từ tiến tới, dù phải luôn vượt qua các con dốc khá cao bằng đôi chân …mõi mệt!
Trời không mưa thì...sao lại ngán? Tới luôn bác tài!
Gặp mấy thanh niên người Miến cởi mô tô từ hướng rừng sâu, tôi ước ao phải chi bây giờ có con Daehan “cùi bắp”, tôi tha hồ chạy tuốt vô trong…
Thôi…xin đâu hàng, đi hết nổi rồi!
Tội nghiệp anh A. đã trên 70, nên có lúc cũng cần …nghĩ mệt, nhờ chai nước nhỏ nên không phải sớm chấm dứt chuyến trekking. Có lẽ cũng nhận ra điều đó, nên sau 1 con dốc, cô bé Sandra dẫn chúng tôi vào một khu đồi mà từ đây, mọi người có thể nhìn bao quát cái khoảng mênh mông chập chùng phía trước, cùng nhau chụp ảnh để kỹ niệm ngày gặp gỡ và ghi dấu nơi chốn đáng nhớ mà mình may mắn bước đến hôm nay.
…hết con dốc này, Sandra dẫn chúng tôi vào một vạt đất trống ven đồi.
Sau một lúc vừa nghĩ mệt, vừa ngắm cảnh, vừa chụp ảnh, mọi người hỏi Sandra xem mình sẽ đi bao lâu nửa. Cô ấy bảo nếu tiếp tục, mọi người sẽ đi thêm 1 đoạn, vòng qua con đường đất đỏ phía ven đồi bên kia, rồi trở về Thiền viện, thời gian mất khoảng 3 giờ…nghe đến đó, mọi người đành … quay trở lại đường cũ.
… “theo con đường nhỏ phía bên kia sườn đồi, chúng ta sẽ trở về chùa sau…3 giờ nữa!”.
Giờ cũng là lúc nhiều người dân sau khi kết thúc việc nương rẫy, cùng kéo nhau trở về nhà, chắc là một xóm nào đó nằm lẫn khuất sau các triền đồi. Có rẫy nằm hút dưới lũng sâu, lọt thỏm giữa triền đồi 4 phía, màu đất nhạt hồng xen với luống rau xanh, thấy giản đơn, nhưng nhìn kỹ thì thật là một chốn “tiên bồng nước nhược”, nếu vạt đồi bên kia rực rỡ màu hoa!
Như ta biết, cũng giống như các quốc gia khác, Myanmar có nhiều dân tộc sinh sống với những tập tục, văn hóa khác nhau; nhưng đất nước này lại có sự khác biệt, nhiều dân tộc là thành phần chính sinh sống trong 1 khu vực tập trung, từ đó dẫn đến việc Myanmar là 1 quốc gia liên bang.
Người Shan là đa số ở bang Shan, nơi mà chúng tôi đang tạm trú. Và cũng giống như những dân tộc thiểu số ở nước ta, các dân tộc của Myanmar có trang phục truyền thống riêng, khiến ta có thể phân biệt được họ. Tuy nhiên, điều đó thật không hề dễ dàng đối với người từ nơi khác đến, cho nên, trong số 10 dân tộc sinh sống tại bang Shan này(Bamar, Hoa, Myanmar lai Anh, Kachin,Danu, Intha, Paluang, Taungyoe, Ấn), tôi hoàn toàn mù tịt họ là dân tộc nào? Dẫu thế, nét thật thà, chất phác vẫn là đặc trưng dễ nhận, khiến khách lạ như chúng tôi, cảm thấy được sự thân thiện qua ánh mắt, nụ cười; chuyến trekking mini, như vậy cũng gần như thỏa các mục đích thực sự của nó.
Đường trở về chùa ngày càng tối, tuy vậy vẫn còn tạm có điều kiện để vừa ngắm nhiền cảnh vật, vừa bấm thêm mấy shot hay hay.
Mềm nắng lụa, chập chùng theo sườn dốc,
Khói lam buồn đang nhẹ phớt lưng đồi,
Mặt trời nghiêng về phía cuối chân mây,
Thêm một chút đêm rừng vừa le lói.
Ơi, Kalaw giờ đây như mời gọi,
Khách qua đường, chớ vội bước chân đi.
Bước chân đi, chớ vội… chiều đang tới,
Đợi đêm về, một chút nắng bâng khuâng!
Cái đẹp của rừng chiều Kalaw còn được điểm xuyết thêm bởi sự xuất hiện bất ngờ những chiếc xe bò, từ rừng sâu vừa trờ tới. Đây chính là điều thú vị mà không biết sẽ còn tồn tại đến bao lâu, khi những chiếc xe cải tiến cũng đã gầm vang rừng núi? Thật sự đang có một tồn tại đầy mâu thuẩn trong suy nghĩ của chúng ta, vừa muốn thiên nhiên được tôn trọng, không muốn có sự can thiệp thô bạo của kỹ thuật, nên thích thú trước những hoạt động sinh sống còn “sơ khai”; nhưng mặt khác, chúng ta không thể nào bắt người nông dân phải tiếp tục khổ cực với những công cụ truyền thống, lạc hậu. Cho nên, giờ đây, khi tôi đang thích thú nhìn những chiếc xe bò cọc cạch leo dốc, thì cũng thầm nghĩ mình đang may mắn, vì chắc gì trong tương lai còn thấy lại cảnh hôm nay?
Thật thú vị khi thấy con bê nhỏ đang lót tót chạy theo cha mẹ, chậm bước với chiếc xe đầy cỏ.
Khi chiếc xe bò này vừa khuất thì chúng tôi lại gặp thêm 2 chiếc khác, lần này lại đi ngược trở vô rừng, đặc biệt các con bò đều màu trắng. Tôi vội ngồi sát lề trái để bấm lấy mấy files cận cảnh.
Đó là những hình ảnh cuối cùng còn chất lượng nhờ trời tương đối sáng, vì không lâu sau, nắng sụp xuống sau đồi lúc đó chưa tới 18h30’, đường về chùa bổng chốc ngã màn đêm, ngôi tháp sáng đèn trở thành chỉ dấu để chúng tôi không bị lạc.
Chúng tôi về đến chùa cũng gần 7 giờ tối, mọi người vội vã lên nhà khách ăn cơm do chị bếp dọn lên. Chúng tôi đề nghị chị về nhà nghĩ, việc dọn dẹp nhóm sẽ tự lo liệu, lại còn rủ Sandra nhập bọn, ăn chung cho vui.
Đêm Kalaw bắt đầu làm tôi lạnh, chùa có trang bị máy nước nóng nên chẳng phải lo. Tuy nhiên, câu chuyện tiếp theo có thể làm các bạn, nhất là những bạn ở miền Bắc, cười…thúi ruột, vì cái khả năng chịu lạnh dở hơi của tôi.
Hôm nay, lúc nhận phòng, tôi không để ý, bây giờ mới phát hiện chỉ có mùng và gối, còn thiếu chăn; nhưng thôi, giờ này đã tối, không tiện “khiếu nại”, tự nhủ đóng kín cửa thì chắc …chẳng sao!
Hởi ơi, người tính sao bằng trời tính, càng về khuya, trời càng lạnh, lạnh cực kỳ, lạnh dã man…lạnh bá cháy…bò chết! He he, mấy con bò đồng bằng lên đây, gặp cái lạnh này dám chết thiệt chứ chẳng chơi!
Cái lạnh Kalaw cứ len vô thịt da đến từng …xăng ti mét, tôi phải ngồi dậy mặc thêm cái quần và 2 chiếc áo còn lại (mấy cái kia giặt hết rồi), kèm chiếc áo “ký giả” kéo hết “phẹt ma tuya” lên tận cổ, chiếc khăn choàng đi bụi, dĩ nhiên đã trùm kín trên đầu. Nằm xuống một chút, mới thấy còn thiếu dưới chân, tôi phải bật dậy mò lấy đôi vớ …thúi hoắc, mang vào. Thây kệ, lạnh mới chết chớ…có ai bị chết vì … thúi đâu!
Lại nằm xuống. Lại thấy thiếu…chỗ cái đầu. Ô hay, chiếc khăn bụi mỏng te làm sao ngăn được dòng hơi lạnh đang căm căm “mơn man” đầu cổ. Tôi ngồi dậy, vừa tự trách mình không cảnh giác, vừa tự nghĩ, he he…hay là Sư H. muốn chơi tui, cái vụ này dám lắm nghe, chỉ có dân …trâu bò nông lâm súc mới hay giở những đòn “tàn bạo” kiểu không để lại dấu tích này lắm, nhất là Sư thường kể về những chiến tích “độc địa” hồi còn học Nông lâm súc Bảo Lộc. Thôi rồi, đích thị là Sư …chơi tui rồi! …phát đủ mùng, gối mà hổng cho cái mền. Thôi bây giờ phải tự cứu thôi.
May quá, mình còn cái túi “hồ lô”, tôi bèn trút hết máy ảnh, ống kính…, rồi …trồng cái túi lên đầu, dĩ nhiên còn chừa tí xíu chỗ lỗ mũi. He he, xong ngay, Sư có chơi, tui cũng còn có …bảo bối ! Bảo bối này tôi tự may, bắt chước theo kiễu cái đãy của Sư mang trên vai, lợi hại thiệt!
Quả thật, từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ, dân đồng bằng Nam bộ chính cống như tôi, giỏi lắm cũng chỉ bị cái lạnh Đà Lạt làm khó dễ, nhưng khách sạn, nhà nghĩ đâu có ngu …mà chơi cái kiễu dễ mích lòng này, mùng mền chiếu gối đầy đủ, nên dù lên tới đỉnh Lang Biang cũng chẳng sao. Còn bây giờ, tại cái xứ Kalaw lạ quắc, có cao độ còn thấp hơn Đà Lạt, vậy mà sao cái lạnh nghiệt ngã nó cứ…từ từ thấm sâu.
Đúng là thấm sâu, đã trang bị hết mức rồi, giờ cũng chẳng thấy “xi nhê”. Tôi không thể ngủ được trong cái lạnh “lập cập” giữa khoảng mênh mông trống trải của chiếc mùng! Thôi, hết cách rồi, chỉ đang lo cho bà xã, không biết bả có lạnh không, nhưng chẳng dám bước qua gỏ cửa, giờ này mà làm chuyện đó rất dễ bị hiểu lầm! Quả thật, cái lạnh đã làm tôi không ngủ được, nhìn cái mùng “mênh mông” rộng…và tôi chợt nghĩ mùng thì để ngăn muỗi, nhưng trong trường hợp này muỗi cũng chết vì lạnh, vậy là…tôi lại bật dậy, cuốn mùng, quấn kín vào người. Nhờ vậy, tôi ngủ quên lúc nào không hay.
Bổng đâu có tiếng súng nổ dòn làm tôi thức giấc. Chết chưa, cái vụ gì nửa đây, bang Shan này đã ký kết ngưng chiến với chính quyền trung ương rồi mà? Súng vẫn nổ hàng loạt, đầy lo ngại. Tình hình kéo dài cũng khoảng hơn 20 phút mới ngưng, sau đó có lẽ do mệt, tôi yên lành ngủ ngon tới sáng!