08/5/2014
Hôm nay vào lúc 9:20 PM
Trước mắt tôi phải đổi tiền để nhận 2 vé : 980 baht.
Tôi định bước tới xe đổi tiền, đang đậu phía đầu phố Khao San, trên phần đường Chakrabongse, anh bạn bán vé biểu đừng đổi ở đó, vào trong phố đổi sẽ cao hơn, 100$ US, được khoảng 3.075 baht …
Xin lưu ý, tại Thái Lan, bạn không thể mua đươc thứ gì bằng tiền khác với đồng baht, tất cả mọi giao dich thương mãi đều phải sử dụng tiền Thái Lan. Bạn có thể đổi tờ 10, 20, 50, 100$(không nên mang theo tiền 5$, khó đổi) để lấy số tiền baht tương ứng; nhưng nếu bạn chỉ cần mua món hàng chừng 1500 baht, mà chỉ còn những tờ 100$, bạn không thể chỉ đổi lấy 1500 baht rồi xin thối lại 50$ US. Đó là chính sách hối đoái của ngân hàng Thái lan, không có tiền lẻ, bạn phải đổi nguyên tờ 100, còn dư tiền baht trong túi, nó sẽ làm bạn …ngứa ngái, rồi móc ra mua cái gì đó, có khi về nhà không xài tới! Thiệt là khôn. Và họ cũng thật nghiêm túc trong tuân thủ luật lệ: không người Thái nào chịu thanh toán bằng tiền Đô, dù bạn chấp nhận bị lỗ nhiều!
Khao San Road là con phố không dài, nối liền đường Chakrabongse và đường Bowon Niwet; nhưng lại là con phố đông đúc nhất trong khu vực. Nơi đây tập trung nhiều nhà trọ nhỏ nằm rải rác trong hẻm và vài khách sạn lớn ở mặt đường. Rất nhiều những quầy mua bán vải vóc, quần áo, đồ lưu niệm,…nằm sát nhau dọc 2 bên phố, hoàn toàn chiếm hết mặt tiền của các cửa hàng phía trong. Vài cơ sở xâm mình nằm chen lẫn trong phố, dịch vụ này còn được quảng cáo ngay trên đường, nhưng tôi không biết sẽ thực hiện tại đâu. Ngoài ra, còn có các xe đẩy bán đủ thứ đồ ăn thức uống kiểu “khô mực, cóc ổi…” thật sự hấp dẫn khách năm châu đang dập dìu bách bộ ngược xuôi. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe con chạy ngang, không bấm còi, chỉ chầm chậm bò qua con đường kế tiếp. Tất cả những thứ ấy cùng làm cho Khao San Road trở nên như là “đặc sản” của Bangkok. Cái đặc sản này là một kiểu “văn hóa lề đường”, thật hay ho và nổi tiếng, khiến cứ vào Google maps, gỏ “Khao San Road” là các bạn được dẫn ngay đến khu phố đó, dùng công cụ Street view, các bạn sẽ thoải mái dạo chơi, để thấy chi tiết còn hơn những gì mà tôi đã kể.
Hôm nay, như thế là tạm đủ, vì chúng tôi còn ít nhất là 4, 5 ngày nửa quanh quẩn khu này. Trên đường quay về chúng tôi rẻ vào ngỏ Ram Buttri cặp theo tường rào chùa Chana Sngkhram, đây cũng là con phố đông đúcTây ba lô, không có nhiều điểm bán hàng “chật chội” dọc lề đường như Khao San Road, nhưng cũng có nhiều những xe đẩy, kiosque bán đủ thứ đồ nằm dài theo lối đi . Bên lề phải, đối diện với chùa …Songkram, là những cửa hàng kinh doanh và làm dịch vụ liên quan tới du lịch, quán ăn, quán rượu, …Xen vào đó là các dịch vụ massage theo giờ với những ghế dài bố trí trong 1 không gian mở, ai đau lưng mõi gối thì cứ bước vô, nằm dài xuống giữa bàn dân thiên hạ.
Hôm nay, sau 1 ngày rong ruổi từ biên giới Cam-Thái đến thủ đô Bangkok, lại thêm 1 tối rong chơi “lấy ngày” tại khu vực Khao San Road, giờ đây cũng cảm thấy “bãi oãi” chân tay lắm rồi; thôi thì cứ trở về nhà trọ nghĩ ngới, cho đở tốn tiền!
Như đã nói, sau khi về nhà nghĩ, tôi gửi liền 1 email báo cáo tình hình cho Sư H. hay mà yên tâm. Nhưng tôi biết chắc chắn, Sư sẽ không hề bớt lo lắng khi chưa gặp mặt 2 kẻ này tại Yangon.
Thú thật với các bạn già lẫn trẻ, sau cuộc rong chơi ngàn dặm trên Daehan vào năm 2012, tôi đã có ý muốn thực hiện một hành trình khác qua tới Myanmar cũng bằng xe…2 bánh. Đầu năm 2013, khi gặp Sư tại Sài gòn, Sư trách: già rồi mà hổng hay! Và khi nghe tôi trình bày “dự án” đi qua Miến bằng xe gắn máy thì Sư, không cản, chỉ nói rằng bên Miến có những đoạn đường chạy ngang vùng núi rừng đến hàng 100, 200 miles. Từ đó tôi luôn băng khoăng khi liên tưởng đến đoạn Bờ Y- Attapue hạ Lào, chỉ 50 cây số đường rừng mà nhớ lại còn thấy ớn, bây giờ, với 300, 400 km qua rừng núi xa xôi bên Miến Điện, thì làm sao… đủ xăng để mà chạy!
Cho nên thỉnh thoảng vẫn hay vào Google maps để xem đường sá qua Myanmar có gì thay đổi, cũng như tìm thêm các thông tin liên quan, qua những chuyến đi của các bạn trẻ.
Trước tiên tôi tìm đến Nguyễn Đức Quỳnh Dung, hy vọng rằng cô gái “thichdibui” sẽ dẫn đường qua Yangon bằng …xe đạp. Hóa ra, tuy đã từng ngang dọc khắp các nẻo đường Đông Dương bằng “xế điếc”, nhưng lần này cô gái “thichdibui” lại qua Myanmar bằng máy bay! (http://www.thesaigontimes.vn/Home/du...g-Myanmar.html)
Theo Google maps, tôi thấy từ Thái Lan chỉ có thể qua Myanmar bằng 3 nơi:
1/ Qua Kawthaung, Myanmar từ Ranong, Phuket, Thái Lan. Theo phượt gia backpackervn thì ta phải vượt biển, từ Bangkok đi Ranong theo tuyến đường số 4 dài đến 570km, rồi sau khi làm thủ tục hải quan mới lên thuyền qua Kawthaung, Miến Điện. Tới đó chơi trong ngày rồi trở về Thái Lan, vì không có đường bộ lên Yangon. (http://www.phuot.vn/threads/4168-Lan...%C3%ACnh/page2 )
2/Còn theo bạn LinhEvil (http://www.phuot.vn/threads/1925-Mya...n-cu%E1%BB%91i)
…thì:
Đi bằng cách nào?
Nếu xem bản đồ bạn có thể nhận thấy Myanmar có đường biên giới tiếp giáp với nhiều nước từ Ấn sang Thái.
Đây là một ưu thế đối với các bạn muốn đi theo hướng Shoes String, tức là đi 1 lèo cá kèo.
Tuy nhiên từ VN thường khách Du Lịch vào Myanmar qua hai đường chính: T1 là đường không qua Rangon hoặc Mandalay
T2: là đường bộ qua Tam giác vàng.
Bằng đường không, bạn có thể vào Yangon qua 2 cửa ngõ chính: Băng Kốc và Singapore.
Các hãng bay đến Yangon có nhiều tuy nhiên nếu bạn giống tôi tức là người đi theo dạng Budget bụi và ít tiền thì không cần suy tính nhiều:
Từ Băng Kốc bay Yangon: Giá bắt đầu từ 50$/ chiều với Air Asia. Các chuyến bay của Air Asia bắt đầu rất sớm ở BKK thường xuất phát lúc 7:15 và hạ cánh lúc 8:00 cũng có nghĩa là bạn có cả 1 ngày để khám phá Yangon
Bằng đường bộ
Nếu bạn ưa Border Crossing thì hãy vào Miến bằng đường bộ. Từ Thái Lan bạn có thể qua Miến từ Mae Sai và Ranong.
Ha ha, Ranong thì đã nói rồi, không có đường, còn Mae Sai thuộc khu Tam Giác Vàng, vốn nổi tiếng với trùm ma túy Khun Sa một thời. Đúng là từ đây có thể đi sang Myanmar bằng đường bộ qua cửa khẩu tại Tachileik. Một số bạn đã từng đi đường bộ qua Miến điện tại khu tam giác vàng này, nhưng cũng chỉ là qua chơi cho biết rồi trở về Thái lan hoặc Lào, chứ chưa thấy ai đi sâu vào đất Myanmar từ khu vực đó.
Do nằm ngoài khả năng kiểm soát của quân đội và chính quyền Myanmar, Khun Sa một thời lẫy lừng thế giới với danh xưng Vua thuốc phiện khu “Tam giác vàng”. Ông ta từng bị chính phủ Hoa Kỳ phát lệnh truy nả toàn cầu về tội danh đưa ma túy vào Mỹ, phần thưởng bắt được Khun Sa lên đến 2 triệu đô la!
Năm 1996, Khun Sa được xóa tội khi giải tán đội quân Mong Tai, từ bỏ vùng Tam giác vàng, về sống tại Yangon, mất năm 2007 vì bị biến chứng tiểu đường.
Vua thuốc phiện Khun Sa.(ảnh tư liệu)
Vua thuốc phiện chết rồi, vương quốc của Khun Sa không còn nửa, nhưng loài hoa Anh Túc dễ thương vẫn đong đưa trong nắng lạnh ban mai trên cao độ 1000m vùng 3 biên giới Myanmar-Lào-Thái, vẫn ngày đêm tích tụ chất nhựa trắng giết người, gây bao nỗi đau thương cho nhân loại.
Một cánh đồng thuốc phiện đẹp mê hồn tại khu Tam giác vàng.(Ảnh tư liệu)
Theo báo cáo của Văn phòng LHQ về ma túy và tội phạm(UNODC) năm 2013, thì diện tích trồng Anh Túc sau 1 thời gian giảm xuống khi Khun Sa “hoàn lương”, thì bộc phát trở lại, năm 2012 lên đến 50.000ha, chiếm 30% sản lượng thế giới. Vùng 3 biên giới nầy vẫn luôn còn dậy sóng, vẫn tiềm ẩn nhiều hiểm nguy “hoang dã” cho những ai xem cái chết nhẹ tợ lông …gà, ngoan cố liều mình vượt rừng núi để đến với Yangon.
Tôi không đủ gan như chàng cao bồi Clint Eastwood, 1 mình một ngựa, ngang dọc miền Viễn Tây, nên cửa ngỏ Tachileik này chỉ tham khảo …cho vui.
Cuối cùng dựa vào Google maps, tôi chỉ thấy tuyến Bangkok-Mae Sot-Yangon là có khả năng đi được bằng ô tô. Tuyến đường này gồm 2 đoạn:
Đoạn 1 từ Bangkok đến cửa khẩu biên giới Thái-Miến, nằm trên địa bàn quận lỵ Mae Sot, tỉnh Tak, phía Tây Thái Lan, dài 491km.
Đoạn 2 từ thị xã Myawaddy, biên giới Miến-Thái đến Yangon, Myanmar, dài 447km.
Vì tổng chiều dài lộ trình là 938km, nên tôi dự định sẽ dừng chân thêm 3 nơi là Nakhon Sawan, Mae Sot (Thái Lan) và Kyaikto hay 1 nơi nào đó trên đất Miến Điện, để chắc chắn tới Yangon vào ngày 29-10-2013, trước hẹn 1 ngày.
Cho nên, khi đọc được bảng chi tiết hành trình đường bộ mà “Meeting Group Tour 4” cho xem, thì tôi biết ngay là có thật 1 tuyến đường như thế. Nhưng kế hoạch dừng chân dọc đường e rằng phải hủy bỏ, bởi tôi không dám phiêu lưu.
Dẩu sao, chúng tôi cũng yên tâm ngủ ngon đêm nay để ngày mai bắt đầu những cuộc dạo chơi Bangkok bằng phương tiện là 2 con bike nhỏ “rất thân thiện với môi trường”!
( còn tiếp)